Giáo dục

Phát biểu cảm nghĩ về nhân vật Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang

1. Dàn ý Phát biểu cảm nghĩ về nhân vật Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang:

1.1. Mở bài:

– Giới thiệu nhân vật và đoạn trích

1.2. Thân bài:

a. Bức chân dung tự họa của nhân vật Robinson vẽ ở đảo hoang:

– Bằng lối kể chuyện hóm hỉnh, hóm hỉnh đã thể hiện được một bức tranh vô cùng nồng nàn, hài hước,

– Rô-bin-xơn với trang phục cổ quái, dị thường và những sáng tạo thông minh về cách ăn mặc

-Thiết bị của Robinson đầy đủ, nhưng lộn xộn, nhiều và thô sơ.

-Robinson ngoại hình thì không thể chê vào đâu được, không đen lắm, râu dài

b.Con người Robinson sau bức chân dung:

– Có tinh thần lạc quan, yêu đời

– Nghị lực phi thường, lòng dũng cảm

– Lao động sáng tạo và con người sáng tạo trong công việc

– Robinson đã vượt qua thời gian khắc nghiệt, hoàn cảnh khó khăn để thể hiện mình

– Phản đối vì một cuộc sống tốt đẹp hơ

=> Đánh giá

+ Nội dung: ca ngợi ý chí, nghị lực, tinh thần lạc quan của con người trong cuộc đấu tranh vì cuộc sống tốt đẹp hơn

+ Nghệ thuật: lựa chọn ngôi kể, cách kể chuyện tự nhiên, hài hước, hấp dẫn

1.3. Kết bài:

– Ý nghĩa và giá trị không mặc định của trích dẫn

2. Phát biểu cảm nghĩ về nhân vật Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang hay nhất:

Kể từ khi nghiên cứu về bộ não con người, trong đó xác nhận sự phát triển của thùy não trái và não phải theo hướng xử lý hành động và chống lựa chọn nghề nghiệp, dường như người ta đã nghi ngờ rằng những người làm kinh doanh hoặc các công việc liên quan đến tài chính – tiền bạc đã bị nghi ngờ. thường hoạt động ở thùy não trái, với logic phát triển thì không thể làm nghệ thuật, một bộ môn đòi hỏi tính thẩm mỹ cao và cần nhiều cảm xúc. Tuy nhiên, nếu bạn biết rằng nhà văn Denise Dipho đã từng lao vào thương trường với vải vóc, mũ nón, rượu v.v… hoàn toàn theo ý thích của bản thân, thì quan niệm đó sẽ thay đổi. thay đổi.

Có lẽ vì lẽ đó mà khi viết tiểu thuyết Robinson Crusoe, nhân vật chính cùng tên đã được nhà văn nổi tiếng Walter Scott nhận xét: “Nhân vật này tranh luận nhiều như bất cứ tay lái buôn nào ở phố Sarin Corx”. Tính cách và lập luận đặc sắc như thế nào, nhân vật ấy để lại trong lòng chúng ta ấn tượng về một kẻ lừa đảo thông minh, lanh lợi và lạc quan qua câu nói của Robinson ngoài đảo hoang một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng. Robinson Crusoe là cuốn tiểu thuyết đầu tiên và nổi tiếng nhất của ông được hoàn thành khi ông mới 9 tuổi. Tác phẩm được viết dưới dạng tự truyện Robinson, hay Robinson Crusoe, tự xưng là “tôi” và kể câu chuyện của chính mình cuộc đời. Năm hai mươi bảy tuổi, nhân vật bị đắm tàu, sống một mình trên hoang đảo không một dấu chân người. Năm mươi tuổi, sau hai mươi ngày, tám năm, hai tháng, mười chín, một mình trên hoang đảo, Robinson trở về Nước Anh. Đoạn trích Rô-bin-xơn trên hoang đảo kể về thời gian nhân vật ở một mình trên hoang đảo khoảng mười lăm năm.

Một mình vượt thời gian trên hoang đảo, nhân vật “tôi” tưởng tượng: “Giữa ban ngày ở Anh mà gặp một người như tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến họ thích thú hoặc vỡ òa vì phấn khích; và đôi khi tôi chỉ đứng đó và nhìn vào chính mình, tôi sẽ bật cười, tưởng tượng mình đang lang thang khắp York với những thiết bị và áo choàng như thế.. Có thể nhận ra rằng, không trở về Anh, bản thân nhân vật cũng phải bật cười vì sự kỳ quái của mình. vẻ bề ngoài. Và dù chỉ có một mình trên đảo hoang, nhưng hoài niệm về kiếp trước, nước Anh với những chuẩn mực về trang phục, đầu tóc cũng như những đặc điểm bên ngoài khác vẫn chưa bao giờ mất đi trong con người La Mã. -binson Crusô. Đó không chỉ là khát khao được trở lại cuộc sống văn minh với đồng loại, mà còn là tình yêu thương, động lực để nhân vật vượt qua khó khăn, nguy hiểm trên hoang đảo.

Ngoại hình của anh được chính nhân vật miêu tả từ yếu tố trang phục. Đó là những chiếc mũ: “to, cao và dáng chuẩn”, chiếc áo có thắt lưng “dài đến giữa hai mông” cho đến chiếc thúng “loe đến đầu gối”. Xung quanh Robinson là “một chiếc thắt lưng rộng bằng da dê đã sấy khô thắt lưng với hai dây da sang trọng để thay khóa”, thêm một đôi giày mà theo lời nhân vật: “không biết gọi là gì, giống như một đôi ủng, quấn quanh chân và buộc hai bên…”. Tất cả trang phục của Robinson đều được miêu tả chi tiết, từ trên xuống dưới, từ chất liệu cho đến cách sử dụng. Trang phục của nhân vật được làm hoàn toàn từ da dê. giọng nói, chính qua chất liệu hóm hỉnh ấy mới thấy được hiện thực phũ phàng, Robinson không mảnh vải che thân, chất liệu này phù hợp với khoảng thời gian thực tế những năm lưu lạc trên đảo của nhân vật, hiện tại mọi trang phục trên người Robinson đều phải bỏ đi qua quá trình đi săn và tự “làm” mình, hiện thực khó khăn đó còn được khắc họa qua trang bị của nhân vật, hai bên thắt lưng nhân vật đeo “Bên này bé hôn mê, bé hôn mê bên kia”. hai túi, “một túi đựng thuốc súng và túi còn lại đựng hạt mưa.” Robinson”. túi trên lưng và trên vai. Trên đầu giường còn có một chiếc ô to “xấu xí, lơ ngơ” nhưng cần thiết. Những trang bị đó là phương tiện lao động để giúp nhân vật bị mất. Mặc dù chúng kỳ lạ và điềm báo, nhưng chúng rất hữu ích. Đó là kết quả của sự chăm chỉ và sáng tạo vượt lên hoàn cảnh của nhân vật. Có thể nói, thông qua trang phục, trang bị của nhân vật, nhà văn đã cho thấy được trí thông minh vượt trội của con người cũng như năng lực vượt trội trong cuộc sống. Mặc dù xuất phát từ một câu chuyện có thật về chàng thủy thủ Senkich bị lạc vào hoang đảo John Fernandek. Sau 4 năm Zendek trở về trạng thái hoang dã, Robinson vẫn duy trì nếp sống văn minh, đó là vẻ đẹp của nghị lực sống phi thường, của một ý chí sắt đá và bản lĩnh sống. không gì khuất phục được.

Sau đó, Robinson tiếp tục miêu tả ngoại hình của mình. Nước da “không đến nỗi đen” dù nhân vật tự nhận mình là “diễn viên không quan tâm đến làn da” trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt ở nơi có nhiệt độ rất cao, vào khoảng “chín, mười”. vĩ độ xích đạo”. Bộ ria đôi khi “dài hơn một gang tay” và được cắt tỉa theo kiểu “Hồi giáo giống như bộ ria của những người Thổ Nhĩ Kỳ mà tôi đã gặp ở Sale”. Dù đã sống trên đảo hoang mười năm, nhỉ! nhưng Robinson vẫn nhớ về những con quay văn hóa trước vụ đắm tàu và vẫn biết rằng bộ ria mép của mình có “độ dài và hình dáng quái dị” có khả năng khiến người ta khiếp sợ nếu anh ta ở Vương quốc Anh. Thông qua việc đặc sắc khắc họa sự dị thường, khác thường bằng giọng văn hài hước, hóm hỉnh, Daniel Diphorus đã khắc họa nên cuộc sống gian khổ, thiếu sót của nhân vật trên đảo. Robinson không có gì, kể cả những chiếc cầu dao cần thiết nhất.

Tất cả những gì nhân vật có là kéo, dao lam và một số chất nổ thu được từ ngày con tàu bị đắm. Sau một năm, có lẽ những chiếc mũ trùm đầu đã bị hư hỏng đôi chút, nhưng khó khăn và thiếu thốn không thể khuất phục được anh. Đằng sau chân dung nhân vật, ta khâm phục nghị lực phi thường, luôn chủ động vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Quyết định sức mạnh của người chân chính, mong muốn trở lại, làm của riêng bạn. Vẻ đẹp ấy giống với vẻ đẹp của Mai An Tiêm khi hoang đảo. Với đức tính cần cù, chịu khó, thông minh và kiên cường sống, Mai An Tiêm không những được trở về với đời mà còn cống hiến trái thơm trái ngọt cho nhân đức. Kết quả đó là kết quả của ý chí con người. Dù là câu chuyện cổ tích Việt Nam quen thuộc từ thời thơ ấu, hay câu chuyện xuyên tiểu thuyết đến từ nước Anh xa xôi, hai tác phẩm này đều là bài học quý giá về tinh thần lạc quan, ý chí, nghị lực vượt qua nghịch cảnh.

Nếu lạc vào hoang đảo, bạn sẽ nhớ đến thái độ kiên cường, lạc quan của Robinson và Mai An Tiêm để vượt qua khó khăn, vượt qua gian khổ, thiếu thốn để tìm đường trở lại đời sống văn chương của mình. thông minh, hiện đại. Thời gian sống trên đảo cũng là thời gian rèn luyện các kỹ năng sống tự lập như nhân vật Robinson, thuần hóa đàn du, trồng lúa mạch để làm bánh. Rô-bin-xơn trên hoang đảo có nghệ thuật độc đáo, lôi cuốn người đọc bằng lối kể kết hợp miêu tả và biểu cảm, cùng với lối kể chân thực ở ngôi thứ nhất, lối kể nhẹ nhàng, hóm hỉnh, hài hước không chỉ tạo tiếng cười mà còn khắc họa vẻ đẹp lạc quan của nhân vật. tính cách.

Từ lâu lịch sử đã khẳng định vai trò của lao động đối với con người từ quá trình tiến hóa đến quá trình mất đi và phát triển. Đoạn trích Robinson từ hoang đảo nói riêng và toàn bộ tiểu thuyết Robinson Crusad nói chung, đó là một bài ca dao, bài ca về giá trị của lao động chân chính, của đức tính cần cù, cần cù và tài hoa. trí tuệ và óc sáng tạo. Dù lưu lạc trên hoang đảo mười năm hay gần ba chục năm, Robinson vẫn sống rất lạc quan, sống đúng với địa vị của một con người tiến bộ, văn minh. Đó là điều đáng để mỗi chúng ta ngưỡng mộ và học hỏi.

3. Phát biểu cảm nghĩ về nhân vật Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang ấn tượng nhất

Robinson trên đảo hoang trích chương 10 của tiểu thuyết Robinson Crusoe của nhà văn Anh Dipho ở thế kỷ 18. Tác phẩm ban đầu có nhan đề dài Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu kỳ lạ của Robinson Crusoe. Phiêu lưu và tự truyện là hai đặc điểm nổi bật của tác phẩm này. Đoạn trích Rô-bin-xơn trên hoang đảo cũng như toàn bộ tiểu thuyết qua vẻ đẹp nhân văn, vừa đồng cảm với sự rủi ro, bất hạnh của một kẻ lừa đảo, vừa có sức sống mãnh liệt, tràn đầy năng lượng. Phẩm chất và sức sáng tạo của một thanh niên nơi hoang sơ, ngoài đảo!

Nhiều năm trôi qua, Robinson sống một mình trong vùng hoang dã. Vẫn còn những con đường đầy thử thách phía trước. “Tôi sống bình yên trên đảo và cam chịu số phận hơn một năm”, anh nói. Tôi có cảm giác như đang nghe anh thủ thỉ những nỗi niềm, cay đắng của mình. Tiếng Anh như chìm trong sóng biển vây quanh hoang đảo.

Anh ấy nói với chúng tôi những gì anh ấy đã làm và anh ấy đã sống trong ba thập kỷ. Cô đơn, động vật hoang dã, bệnh tật, thiếu thốn. Không thể chết! Phải sống và biết cách sống. Mới đây là một thanh niên thích phiêu lưu, thích yêu đương, hoàn cảnh khắc nghiệt nay đã tôi luyện anh trở thành một tay lừa đảo “lắm nghề nhiều nghề”. bây giờ là “trí nhớ lơ mơ”. Đó cũng là một cách nghĩ đúng, dự báo tích cực. Nhờ đó, anh trở thành một thợ quay phim rất khéo léo, có thể làm đủ thứ, từ hũ, lọ cho đến bát đĩa. Anh đã trồng được thuốc lào để hút, nay lại mê tẩu “đẹp” nên vô cùng “thích thú”. Anh ấy sử dụng cây trong suốt để đan. Đan thú để săn, để kiếm hoa quả. Kiếm khí đan, còn có thể dùng nhiều vật phẩm khác. Nói lao động là sáng tạo, lao động là sự phát triển năng lực thẩm thấu của con người, trong trường hợp này đối với Robinson thì hoàn toàn đúng.

Trong cuộc sống, kẻ yếu dễ bị khó khăn che lấp. Với Robinson, bạn đã trải qua một vạn ngày cô đơn trên hoang đảo! Tuổi trẻ đã qua. Nghị lực và ý chí đã hao mòn. Khối cuối cùng bao giờ cũng vậy, độ khó, thử thách dường như được nhân lên một cách ghê tởm! “Lương y càng cay đắng – Cuối đường hồng nhan càng thắm” (Hồ Chí Minh). Đó là luật. Robinson giải thích tình hình của mình: “Đạn dược ngày càng khan hiếm, và nó đang thực sự tiến triển”. Bước sang năm thứ 11 trên đảo, anh bắt đầu chăn nuôi, sau trồng lúa và trồng trọt. thành công. Anh bẫy rừng, làm chuồng trại và chăn nuôi, trồng trọt. Chỉ 2 năm sau, anh đã có một đàn lên đến 43 con để giết sâu lấy thịt, tỉ mỉ, công phu và sáng tạo. khéo tay chân, biết vắt sữa, làm bơ, làm phó mát, thuộc da dê, may quần áo, trồng cây ăn quả Ông kể về cuộc sống vật chất của mình trên hoang đảo sau những năm tháng dài phấn đấu, với tất cả niềm vui rạng ngời niềm tự hào. :

“Hãy nghĩ mà xem, một mình trên đảo hoang với sữa tươi cho bữa sáng, bữa ăn hàng ngày gồm bánh mì, bánh bột lọc, thịt đê, trứng rùa, bơ và phở nguội; Tráng miệng thì có trái cây, đặc biệt là nho tươi, nho khô, thiết kế cũng xuất sắc không kém các khách sạn bình dân ở các thành phố lớn.

Robinson không hề nhượng bộ, ngược lại anh biết dùng trí tuệ, bàn tay và ý chí của mình – của con người – để cải tạo thiên nhiên, bắt thiên nhiên phải phục vụ cuộc sống của mình. Việc nuôi nấng và nuôi dưỡng rừng của Robinson là cả một kỳ công. Sữa tươi, phô mai, bơ và áo khoác da ông làm ra là kết quả của quá trình lao động vất vả và đơn độc. Bạn đọc gần 300 năm trên trái đất vô cùng ngưỡng mộ ông – một con người bất hạnh nhưng vĩ đại.

Phần sau của chương 10 nói về “Một số mối hận của ông “chúa đảo” khi du ngoạn trong vương quốc của ông ta.” Đây là một bức ảnh tự sướng rất hóm hỉnh mang giá trị nhân văn, rất thú vị. Sự thật là ở “vương quốc” hoang vắng này chỉ có một “vua” của hòn đảo là Robinson và cũng chỉ có một thần dân duy nhất, đó cũng chính là Robinson. Tôi có thể theo dõi vị trí của “vua của đảo” để ngưỡng mộ. Bộ quần áo bằng da rất lạ, có thể gây “sợ hãi” hoặc “dở khóc dở cười” cho ai lần đầu gặp Cải. mũ da “cao ngất ngưởng”; cái quần ngắn làm bằng da dê luộm thuộm, lông dê xõa dài rủ xuống mắt cá chân làm cái quần đùi chả khác gì quần dài! Da dê “có hình thù kỳ lạ! xác thối săn lùng” để làm đạn cho đạn và đạn cho súng bột, lủng lẳng trên chiếc dây da quanh cổ.

Đây là những miêu tả rất chân thực nói lên cuộc sống của con người nơi sa mạc về trang phục, hình dáng đã trở nên “quái chiêu”, kỳ dị. Vì vậy, chàng trai trẻ Robinson ngày càng “rám nắng, sạm đen”. Chữ nghĩa đôi khi được cạo nhẵn nhụi nhưng vẫn “xé ra như chổi”. Trên bờm là cặp ria theo kiểu Thổ Nhĩ Kỳ “vừa dài vừa mới lạ thường”. Chó là vật nuôi rất đỗi thanh tao, Robinson có một chú chó con như một người bạn, một bác sĩ hết sức trung thành với chủ, chia sẻ nỗi đau với chủ, vậy mà giờ đây, đôi khi trông “ứa nước mắt”. “sợ hãi”, anh ta “biết nghi ngờ, sợ hãi, xem xét “con quái vật quái dị đó là bạn hay thù?””. Đó là chất hoang dã tràn ngập, hoang dã con người. Nó cần sức mạnh để chế ngự và hạn chế sức mạnh ghê tởm của thiên nhiên nơi hoang đảo.

Đánh giá bài viết

Tiến Đạt

Tiến Đạt - Founder của Hdcit.edu.vn đã tích luỹ hơn 5 năm quý báu hoạt động trong lĩnh vực Tài Chính - Ngân Hàng. Mình sẵn sàng lan tỏa những kiến thức và kinh nghiệm sâu sắc mà mình đã gom góp được, đem đến cho bạn những thông tin hữu ích và giá trị thiết thực.
Back to top button